Cơn mê
Ta cất kỹ tình em trong đáy mắt
Đặng nghe sầu héo hắt mặn bờ môi
Tình yêu kia cứ ngỡ sẽ đâm chồi
Nay tan vỡ mình tôi đêm cô quạnh
Làn sương rơi phủ bờ vai thấm lạnh
Mây giăng sầu kéo cảnh vật mờ loang
Hàng me xưa cánh xõa trãi ngút ngàn
Chân nặng bước vỡ tràn vào đêm tận
Em quay đi chợt hiểu tình lận đận
Xót thời gian mấy bận quẩn quanh tìm
Buồn mây giăng sầu lạnh giá con tim
Ta chìm ngập nỗi niềm trong chua xót
Thôi em nhé đường tình kia đã trót
Thì em về hãy để một mình ta
Tìm cơn say dưới ánh vỡ trăng ngà
Chén đắng nào đưa ta vào quên lãng
Em về đi cứ mặc tình đã cạn
Để mình anh bảng lảng dưới mây chiều
Gom kỹ niệm trang lòng trãi hắt hiu
Hồn cô tịch với nhiều khi nhung nhớ
Em đi đi..!! Khi tình ta đã hết
Và tim anh đã chết tự hôm nào..!!
Nguyễn Lâm 16/02/2017
TRẢ LẠI ĐỜI NHAU
Giọt lệ buồn còn hoen trên mí mắt
Cơn đau nào héo hắt cả bờ môi
Mộng ái ân chưa thực sự đâm chồi
Sao bỗng thấy như một đời hiu quạnh
Người ra đi quên vòng tay ấm lạnh
Cơn mưa buồn lấp lánh ánh chiều loang
Ta ngồi đây gió núi với mưa ngàn
Nghe đau buốt giữa đêm tàn vô tận
Ôi thế thái nhân tình bao lận đận
Bến tương tư si hận biết đâu tìm
Cảnh ngục tù giết chết cả đôi tim
Đêm xa vắng im lìm đau xa xót
Người ra đi mang hình hài theo gót
Bến gian trần dịu ngọt chỉ mình ta
Mặc sương rơi đêm với bóng trăng ngà
Rượu đôi chén chung trà mong quên lãng
Người đã quên hay tình đêm lỡ cạn
Dối gian ơi ai oán thả theo chiều
Lối đi về nay bỗng thấy quạnh hiu
Đời vẫn thế căn lều gom nỗi nhớ
Thế là hết góc tình xưa vụn vỡ
Về thôi em than thở đến khi nào ...
LCT 17/02/2016